Mưa Huế, giọt nhớ, giọt thương...
Ai đó đã nói rất đúng rằng đến Huế mà chưa được thăm lăng tẩm Hoàng cung thì coi như chưa đến Huế. Tôi vẫn muốn nói thêm: đến Huế mà chưa được dong duỗi trên các con đường để tắm mình trong những cơn mưa rả rích, dìu dịu, lâm thâm thì cũng coi như chưa một lần đến Huế.
Kéo dài suốt từ tháng 9 âm lịch cho đến Tết, mưa Huế dai dẳng trùm lên cả mùa thu và mùa đông của xứ sở này.
Tự xa xưa, người dân chốn kinh thành đã cảm về mưa Huế trong âm thanh sầm sịch của biển đông gọi gió, trong tiếng rơi nặng hạt đe doạ con nước tràn bờ:
"Sóng sầm sịch lưng chừng ngoài bể bắc
Hạt mưa tình rỉ rắc chốn hàng hiên
Muốn làm lơ đi mà ngủ cho yên
Sợ mưa già nước ngập, biết tựa con thuyền nơi mô!"
(Dân Ca Thừa Thiên)
Duyên dáng, nũng nịu, người dân Huế tự xưa âu yếm gọi hạt mưa xứ mình là "hạt mưa tình". Cũng như cô gái Huế, mỗi mùa đi qua, mưa Huế gọi về những giọt nhớ, giọt thương, nhẹ nhàng và sâu lắng, trầm tư tựa như nét duyên thầm, nghe như tiếng dạ thưa ngọt lịm... Người Huế yêu vô cùng đất trời, thành quách; người Huế nhớ vô cùng hạt lệ trời ban...
Một người Huế, sống xa quê, một lần so sánh: hạt mưa Huế vừa nặng, vừa sâu, từ từ, chầm chậm, trong khi đó cơn mưa Sài Gòn rộ lên rồi tắt làm người ta chưa kịp nhận ra độ nặng nhẹ của giọt mưa: Mừa xứ Bắc thì phơi phới bay, thiếu đi độ nặng, độ dày. Huế vào mùa mưa, đất trời tắm mình trong muôn ngàn hạt dong. Có lẽ, gọi mưa Huế bằng giọt mới đúng hơn. "Giọt Huế"- tặng phẩm tạo hoá ban cho để muôn đời cố đô nâng niu, thương nhớ...
Con người- thiên nhiên hài hoà, quyến rủ. Ai đó nói rằng thiên nhiên là một phần của tâm hồn con người, là nơi trú ngụ của những trái tim đa cảm và thanh cao. Vậy thì mưa Huế là một phần của tâm hồn Huế vậy! Nghe trong mưa tiếng nói của nỗi niềm. Ôi da diết.
Đâu chỉ có lửng lơ chuông chiều, đâu chỉ có thành quách cổ kính, mưa Huế níu giữ bước chân ai một sớm một chiều... Giọt mưa dệt thành giọt nhớ để cho ai chẳng nỡ ra về.
Nghe trong mưa lời thì thào của gió của mây. Cửa bước chân lãng du phiêu bồng nơi bến vắng. Nét Huế gọi về trong mỗi tiếng mưa rơi.
Tôi lặng bước giữa chiều mưa xứ Huế
Con đường gầy, đơn chiếc bóng tôi đi
Gió chiều nay quên lạnh phải chăng vì
Lòng cứ ngỡ từ xa anh sẽ đến...
(Huế chiều mưa- Linh Chi)
Bởi "nỗi niềm chi rứa" nên thành Huế mới phủ trắng một màu mưa để cho đất trời đượm buồn man mác. Thấp thoáng bên hiên nhà, con người xứ Huế vốn đã ít lời nay lại lại càng lặng lẽ hơn. Gởi vào trong "giọt nhớ, giọt thương" những chuỗi ngày thơ dại để giấu trong nốt nhạc rỉ rắc cho bao kỷ niệm mến yêu mãi đong đầy:
"Mẹ đưa con về thăm ngoại chiều mưa
Ôm cháu vào lòng, ngoại bảo:Giọt thương của ngoại
Giờ nhìn nước mắt rơi dài theo máng xối
Trên mái nhà là giọt nhớ của ai..."
(Hải Bằng)
Xa Huế từ tuổi ấu thơ, cơn mưa Huế đã đưa Hải Bằng về với ngoại để được nũng nịu, để sống lại những giây phút hạnh phúc, sum vầy. Và anh gọi mưa Huế là "nước mắt rơi dài", rồi "giọt nhớ của ai". Con Nguyễn Loan thì lại trở về trong mùa Huế mưa nghiêng, để "Tình ai giăng lưới che hờ. Tóc mưa xõa kín đôi bờ sông đêm".
Mưa Huế sao nghe da diết quá! Những hạt mưa như cởi mọi u buồn, gắn kết những người con xứ Huế, níu kéo tâm hồn những người đi xa. Giọt thương, giọt nhớ, giọt lệ... mỗi giọt mưa Huế gắn với cuộc sống, tình yêu của mỗi con người, "trận mưa nào cũng đọng giọt tâm tư" (Hải Bằng). Có sống với Huế, với mùa mưa mới thấm thía để khi đi xa lại " thèm" chút mưa trên "đất mẹ". Hãy chia sẽ nỗi nhớ rất đỗi dễ thương mà có sức nặng đến se lòng của Hồ Đắc Thiếu Anh để yêu hơn mảnh đất này:
"Khi mô anh về thăm Huế xưa
Nhớ gói giùm em một chút mưa
Gói thêm mớ lạnh từ chân tóc
Buốt thấu buồng tim vẫn chưa bưa
Thôi thì:
Hẹn Huế mùa sau sẽ về thăm
Thăm từng cái lạnh dấu trong chăn
Nghe mưa rả rích trong đêm vắng
Để nhớ vô cùng những tháng năm"
(Hồ Đắc Thiếu Anh)
Gọi về trên từng góc phố, hàng cây, mưa làm cho những đền đài thành quách cố đô vốn đã bàng bạc màu thời gian nay lại phủ thêm một màu rêu phong cổ kính. Dường như mưa đang gọi quá khứ về cho những di tích xưa... để ngàn năm con nâng niu, gìn giữ...
"Chiều ni xứ Huế dầm mưa
Sen gia đôi cụm lưa thưa mặt hồ
Một người biền biệt nơi mô
Hoàng thành trầm lặng, cố đô não nùng."
(Xưa Huế chiều mưa- Mai Văn Hoan)
"Trầm lặng" để lắng sâu, cất giữ mãi cõi lòng, để nghe bâng khuân, xao xuyến, nghe dìu dịu, rưng rưng cho mỗi giọt nhớ, giọt thương...
Mỗi mùa mưa về, mệ tôi hái khế xuống dầm để nấu canh trong mùa lụt. Khế dầm nước mưa nấu canh cá lóc sẽ ngọt hơn nhiều so với khế hái từ cây. Ông thì vội vã đem áo quần ra giặt, ông cười hiền "áo trắng lắm con ơi"... Tần tảo trên vai đòn gánh dẻo, cô gái Huế xõa tóc thề gánh hàng đến chợ, nghe trong tiếng mưa rơi bước chân duyên gánh cả cơn mưa đất trời đến chợ, tạo nét Huế thầm gom nỗi nhớ mùa đông. Giọt Huế- giọt mưa, giọt bền bỉ, dẻo dai, giọt trong mắt mẹ, mắt bà, giọt vai gầy, giọt duyên thầm của em... Thương lắm ơi mưa Huế, giọt thương, giọt yêu...
Trích “Mưa Huế” (Trần Văn Toản)
Cảm ơn bạn đã ghé thăm site của MIMOSATOUR! Bạn hãy để lại lời nhận xét (comment) của mình! Hoặc bạn cũng có thể đăng kí nhận bản tin RSS. Chúng tôi hy vọng bạn thích site này của MIMOSATOUR và tìm được những thông tin bổ ích, và nếu có thể hãy thêm địa chỉ site này vào favorites của bạn để có thể ghé thăm lại. Cám ơn!