Thứ Hai, 6 tháng 10, 2008

VĂN HÓA HUẾ

Xích lô Huế

Ai đã từng sống ở Huế đều lưu giữ ít nhiều kỷ niệm cho riêng mình. Một kỷ niệm về hồn phố có rêu phủ mờ thành quách.

Kỷ niệm về những cơn mưa cố đô dai dẳng cả tháng trời hay cái nắng chói chang khiến người thiếu nữ phải e ấp vành nón nghiêng che. Đặc biệt, xích lô Huế là một hình ảnh đẹp nhất, thơ nhất trong ký ức của tôi.

Nếu như xích lô ở Hà Nội mang dáng vẻ salon quý tộc, xích lô ở Hải Phòng có dáng hình như con cá thì xích lô Huế nhẹ nhàng, bình dị đến lạ. Không quá cao để thấy mình ngạo nghễ, không quá rộng để đủ cho hai người ngồi. Hơn cả những nơi khác, xích lô Huế còn giữ cho riêng mình một chút gì đấy rất Huế bởi nét ung dung, thanh thản trên những nẻo đường rợp đầy lá phượng bay, trên nhưng khúc quanh thật nhỏ, nhỏ như cái thắt lưng của người con gái.

Ký ức về một buổi sớm mai sương sớm trải dài trên mặt phố, vấn vít trên từng phiến lá xanh rì, rẽ sương mà đi. Xích lô đưa ta đến từng ngõ ngách của Huế để cảm nhận thêm cái thanh bình của non nước thần kinh. Tâm hồn được tắm trong những âm thanh dịu ngọt của tiếng kĩu kịt quang gánh ban sớm của các o, các chị, như tiếng đàn tranh thánh thót, rót vào lòng những nỗi niềm sâu lắng. Trong tiếng sóng sông Hương lao xao vỗ nhẹ mạn thuyền trong chiều vàng nắng, có tiếng chuông leng keng của xích lô dìu dịu như gió thoảng bên tai. “Khoái nhất là gặp cái xích lô và đi lại sướng nhất cũng bằng cái xích lô. Ngồi trong ô tô kín như bưng, đi xe ôm chỉ thấy và ngửi lưng người lái. Ngồi xích lô không gì cản trước mặt mà thả sức ngắm nhà cửa, được đàm luận với ông cu-li xe’’ (Nguyễn Tuân). Đúng vậy, chiếc xích lô và tiếng chuông leng keng đã theo suốt tuổi thơ tôi. Không náo nức như tiếng ve gọi hè, không lao xao như sóng nước dòng Hương. Nó giản dị, mộc mạc đến nao lòng mỗi khi xa Huế, nhớ về Huế... Ngày xưa, lũ học trò chúng tôi thường mặc áo dài trắng, cuối tuần là lại ngồi lên xích lô đi một vòng qua cầu Trường Tiền vào Đại Nội nhặt quả bàng, hái lá phượng rồi lại viết một điều gì đó cho nhau trên những cánh lá mỏng dính như tơ...

Nhũng chiếc xích lô đã đi vào cửa Ngọ Môn, ghé chợ Đông Ba rồi xuôi về Đập Đá. Cần mẫn, mải miết rải vào thời gian những âm thanh thật dịu dàng và rất đỗi thân quen với người Huế. Riêng tôi, cứ mỗi lần trở về nơi này, những lúc muốn tìm lại cho mình một chút gì đấy của ngày xưa, lại vẫy chiếc xích lô, vòng vèo trên những con phố có nắng vàng, có hoa phượng, có cánh bằng lăng buông chùng trong chiều vàng giác tím...
Cảm ơn bạn đã ghé thăm site của MIMOSATOUR! Bạn hãy để lại lời nhận xét (comment) của mình! Hoặc bạn cũng có thể đăng kí nhận bản tin RSS. Chúng tôi hy vọng bạn thích site này của MIMOSATOUR và tìm được những thông tin bổ ích, và nếu có thể hãy thêm địa chỉ site này vào favorites của bạn để có thể ghé thăm lại. Cám ơn!