Thứ Hai, 6 tháng 10, 2008

VĂN HÓA HUẾ

Mùa con trẻ
Trần Viết Tuấn
Quê tôi ngày tôi vào lớp1 chỉ có một trường tiểu học dùng chung cho cả hai làng nằm trải dài theo con sông An Cựu nắng đục mưa trong. Gọi bên bờ sông này là tây như Nhứt Tây, Nhì Tây... gọi bên kia sông là đông như Tứ đông, Ngũ đông... Tôi ở bên tây hình như trước đó chưa lần nào được qua sông cho đến một sáng thu ngày ấy. Đã có một người, mẹ tôi đưa tôi qua và nơi tôi bắt đầu tập biết chia tay với cu Đen, thằng Xèo, bé Hai... cùng những ngày tháng của nũng nịu, của lấm lem đất bùn là bến trâu mẹp trước con ngõ nhỏ đi vào nhà. Đợi đò, tay tôi níu chặt tà áo dài màu xám tro của mẹ đang mãi lay nhẹ theo mùi băng phiến thoang thoảng bay. Và rồi khi đã qua sông, tôi lại được sống với cảm giác lâng lâng âu lo cùng sợi hãi. Sợ rời xa mẹ hay sợ chính lòng con trẻ đâu biết kể từ đó tôi đã là người học trò nhỏ?
Mà chỉ một giờ nữa thôi sau đó, tôi đã có một thời đi học thật ngọt ngào, lắm yêu thương, đã được học thuộc lòng câu văn truyền thống học đường: "Tôi quên sao được cảm giác trong sáng ấy nảy nở giữa lòng tôi như mấy đóa hoa tươi giữa bầu trời quang đãng..."
Tôi khôn lớn, biết học và rồi biết lên lớp dạy những trẻ em kế tiếp sau tôi. Những nét đẹp hồn nhiên, giản đơn, trong sáng mà đáng yêu nơi sân trường cũ, mái trường xưa, kể cả màu nước quay về của ký ức nhạt nhòa thuở con trẻ ngày ấy đã mặc nhiên biến thành một hình mẫu lý tưởng để từ đó giúp tôi tìm thấy những nét yêu của đám học trò hôm nay, đã lần lượt đi qua trong cuộc sống nghề nghiệp của mình.
Tôi đã có bao nhiêu ngày đi học và cũng đã có bao nhiêu ngày đi dạy qua biết bao ngôi trường từ vùng quê với những phòng học chật chội, nghèo nàn cho đến ở chốn thị thành với những phòng học cao tầng, đầy đủ tiện nghi. Niềm vui và cả nổi buồn nhưng không bao giờ tôi quên được: "Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi trên con đường làng dài và hẹp" đã hơn một lần lặng lẽ chảy vào đời tôi không vô tình mà cũng không hề hoài phí.
Thanh Tịnh với "Ngày đầu tiên đi học" hay A. Demicis với "Tâm hồn cao thượng" đã có công lớn với học đường khắp nơi khi đã để lại cho thế hệ những người tuổi đời trên dưới 50 giờ đây một tâm trạng thiêng liêng, lung linh diệu kỳ, mãi thơm tho mùi sách vở, mùi quần áo mới.
Và sáng nay tôi cũng đã gặp tâm trạng đó khi con gái tôi gọi điện cho tôi: "Hôm nay cu Tý đi học và con cũng đi học cùng cháu". Tôi hình dung và rồi thấy thật rõ từng mỗi ngã đường dẫn đến các cổng trường tất cả trẻ con trên đất nước này đều được đi học và đều có ngày khai trường đáng nhớ. Và cùng lúc, tôi nhớ lại hình ảnh mẹ tôi chân nhón trên đôi guốc gỗ đứng cạnh cánh cửa sổ đã bạc màu sơn, cứ thẩp thỏm nhìn không chịu ra về...
Mùa thu Huế lại về và là mùa con trẻ đến trường.

Cảm ơn bạn đã ghé thăm site của MIMOSATOUR! Bạn hãy để lại lời nhận xét (comment) của mình! Hoặc bạn cũng có thể đăng kí nhận bản tin RSS. Chúng tôi hy vọng bạn thích site này của MIMOSATOUR và tìm được những thông tin bổ ích, và nếu có thể hãy thêm địa chỉ site này vào favorites của bạn để có thể ghé thăm lại. Cám ơn!